Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

Nếp công năng xưa đâu rồi?.

Bà con trong ấy biết cách coi trọng khách hàng. Hễ khách có nhu cầu là mặt sưng mày xỉa.

Mất dần sự tinh tế. Giấy ăn vương khắp nơi. Đến ăn mấy hàng này mà không biết thân biết phận. Bán kiểu gì cũng không hết người mua. Mỗi buổi sáng tôi ăn tô phở. Chưa kể một số nơi “chém đẹp”. Một bát nhỏ hành tây thái lát. Răm rắp xếp hàng thì bị chủ hàng mắng đuổi như thường.

Ăn uống không chỉ là để thưởng thức cái ngon cái ngọt của món ăn mà còn thư giãn cho dịu lòng. Đã thế Hà Nội lại còn nổi danh với mấy hàng “bún mắng”. Hay nói một cách khác họ coi khách hàng là thượng đế. Các đồ dùng cho ăn uống. Lộn xộn. Cố nhiên vẫn còn một số cửa hàng qua giữ được nếp xưa nhưng đó đã thành sự hiếm của Hà Nội. Chỗ ngồi cho khách cũng tinh tươm sạch sẽ.

Các cụ xưa dạy “miếng ngon nhớ lâu” có lẽ không chỉ cái ngon của thức ăn. Uống tách cà phê. Mỗi buổi trưa tôi đi ăn cơm bụi dù không muốn nhưng cứ phải so sánh với Hà Nội mình. Một khay giá đỗ trần. “Phở xếp hàng”. Ẩm thực cũng là văn hóa. Danh lam thắng cảnh. Phở Nam khác phở Bắc là ở chỗ ấy.

Rau thơm. Hà Nội thì tuồng như vẫn còn dấu ấn thời bao cấp. Chừng như người Hà Nội bây chừ không quý trọng văn hóa ẩm thực. Khi một tô phở bưng ra. Thời khốn khó “phở không người lái”. Nhiều nhà hàng vừa mất vệ sinh vừa chật chội. Khách hàng đôi khi có cảm giác bỏ tiền ra mà vẫn bị ban ơn. Tôi chưa quen ăn phở Nam nhưng với cái cung cách phục vụ chu đáo đến vậy thì dù có “chưa hợp khẩu vị” cũng vẫn ngon miệng như chơi.

Còn hòa đồng vào không khí thân gần với mọi người xung quanh và thưởng thức cả phong cách của cửa hàng đó. Phục vụ không chuyên nghiệp. “Cháo quát”. Ăn bát phở với giá cắt cổ. Một đĩa rau thơm. Của tình người trong văn hóa giao tiếp… Hà Nội cần nhìn lại mình để bất kể ai đã đến Hà Nội một lần đều muốn quay trở lại.

Có lẽ vì lề thói. Tòa ngang dẫy dọc chưa hẳn là bến đợi của Hà Nội cho những người xa… Trường Nhân.

Người phục vụ cất một câu thưa gửi cùng một nụ cười. Có lẽ vì thời tiết nóng hơn ngoài mình nên phở Nam thường ăn kèm thêm giá. Cái bản sắc của mỗi cửa hàng. Cao nhã đất kinh kỳ xưa. Vị uống mà còn cái phong vị.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét