Ca sĩ Cẩm Vân
Với Vân’s Uforgettable, chị muốn tạo một không gian tiêu khiển như thế nào cho người Sài Gòn? Từ lâu, Cẩm Vân và Khắc Triệu đã muốn tạo dựng một không gian tiêu khiển đậm phong cách của người Sài Gòn. Một chỗ để có thể ngồi uống càphê sáng, ăn trưa với nhau, tối thì cùng nhau hát, hoặc cùng nhau thưởng thức ca nhạc… Nghĩa là rất nhiều trong một. Vân thích nhất là những buổi sáng chủ nhật, anh em nghệ sĩ tụ hợp về đây ăn sáng uống càphê và chơi nhạc ngẫu hứng với nhau. Đó là những cuộc gặp gỡ rất tự nhiên, tình cờ, nhưng rét mướt vô cùng. Có những người bạn rất thân cả chục năm rồi không gặp lại tái ngộ ở đây, những ca sĩ trẻ mới bước chân vào nghề, những nghệ sĩ kèn, violon, guitar, cả những ca sĩ nhí trong cuộc thi The Voice Kid… cùng nhau hòa điệu rất hào hứng. Buổi tối ở đây là hai không gian âm nhạc khác nhau, phần cho nhạc sống trên lầu, do anh Khắc Triệu đảm nhận, và phần hát với nhau bên dưới dành cho khán giả. Với một không gian lớn thế này, ban đầu cũng sức ép lắm. Nhưng may mắn là khản giả đã yêu mến không gian âm nhạc nơi đây, nhất là giới trẻ, giới doanh nhân, khách gia đình. Về thiết kế, điểm nhấn nào giúp chị tạo sự khác biệt với những phòng trà khác? Vân là người theo chủ nghĩa tối giản, thích những gam màu mạnh, tương phản. Và phần nữa là rất tôn trọng thuật phong thủy, nhất là trong làm ăn. Vân mạng mộc, nên hạp với gỗ, gam màu nâu, đen. Còn anh Khắc Triệu mạng thổ, hạp màu vàng, đỏ. Để hài hòa hai mạng với nhau, Vân chọn gam màu đỏ và đen là chủ đạo, vì nó gây ấn tượng mạnh, qua, dễ nhìn. Thiết kế quờ không gian cốt bằng chất liệu gỗ, vừa ấm cúng, vừa trải qua, rất gần với thiên nhiên. Bàn ghế ở đây thì hoàn toàn do Vân tự đi mua sắm, vì mình thích đồ độc, đồ lạ. Khi mình mua khăn trải bàn màu đen, ông xã đã nhảy dựng lên: “vì sao lại màu đen?” Tính Vân hơi bướng bỉnh, lại hơi cầu kỳ, đã thích gì là làm bằng được. Đến khi trải lên bàn rồi anh ấy mới công nhận là thấy cũng hay hay. Chị đã từng hùn hạp với bạn bè mở phòng trà Lio, vì sao đến hiện giờ, đúng lúc kinh tế khủng hoảng, anh chị lại quyết định đứng ra làm chủ? Làm chung với người khác là sai trái rất lớn mà chúng tôi đã phải đối diện, nhất là dính đến nghệ thuật. Trước nhất là mất bạn thân, sau đó là mất tiền. Dù không một tiếng cãi lộn, và cho đến giờ vẫn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng tôi quyết định rất nhanh sau một tuần: hai vợ chồng cùng làm thôi, có gây thì gây với nhau, không tổn hại đến ai. Được coi là đời đầu đàn của nền nhạc nhẹ, nhìn vào đời sống nghệ thuật bữa nay, chị có buồn nhiều không? Ba mươi năm qua đứng trên sân khấu biểu diễn, cùng sang trọng biết bao lần thay da đổi thịt của Sài Gòn, tôi hiểu mỗi giai đoạn có một giá trị khác nhau. Nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn thích thời oanh liệt của mình nhất. Khán giả thưởng thức nồng cháy, mình cũng trút hết tâm hồn. Đó là sự cống hiến từ hai phía. Còn hiện giờ, nghệ thuật chỉ là một cách để kiếm tiền, không như ngày xưa chỉ biết hát, chẳng cần giá cátsê bao lăm? Ngày xưa nghèo khổ nhưng ít bon chen, không đấu đá, chửi bới nhau như giờ. Ngay cả báo chí cũng khác, văn chương cũng khác, phê bình cũng khác. Có những tờ báo ngày xưa mình còn giữ đến hiện giờ, hồi ấy nhà báo cũng là nghệ sĩ, giọng điệu rất dị biệt, rất riêng. Còn hiện thời quơ các báo đều xài từ giống nhau, sợ nhất là từ “lộ hàng”, “ lộ diện”… Có thể Vân lạc hậu, nhưng mình thích cái thời lạc hậu đó. Đời sống tinh thần của người thị thành bây chừ thật nghèo nàn. Lúc nào cũng gấp gáp, chạy theo nhịp sống công nghiệp, không còn xúc cảm, không còn tâm hồn, chỉ thấy xem, thực dụng… Tôi không trách ai cả, vì đó là thảm kịch chung của toàn nhân loại, nghệ sĩ nhiều khi phải cuốn theo. Ngày xưa hát tivi chẳng ai hỏi cátsê, giờ thì phải hỏi trước nhất, vì tuốt luốt chương trình đều xin tài trợ, hoặc do tư nhân sản xuất, đều thu tiền hết mà… Tìm ra không khí làm nghệ thuật thực sự hiện thời quả là rất khó? Là nghệ sĩ, ai chẳng muốn được hát những bài hay, đầu tư đến nơi đến chốn. Nhưng thực sự những thiet ke noi that nha chung cu cao cap bài hát hay không còn được đón nhận một cách vô tư lự như trước nữa, nó phụ thuộc rất nhiều vào công nghệ lăng xê, vào những thế lực. Khi tầng lớp đầy âu lo như thế, nạm của riêng chị để xây dựng một không gian sống lành mạnh cho gia đình? Bước chân vào kinh dinh, việc chăm nom con bị ảnh hưởng rất nhiều, nên tôi lúc nào cũng lo. Buông cái này thì mất cái kia, không thể làm hai việc lúc nào cũng tốt. Bao lăm năm lo cho con rất kỹ lưỡng, từ miếng ăn, giấc ngủ, dạy bảo con từng chút, nhưng kinh doanh đã hút tôi vào guồng quay chóng mặt, đến gặp con cũng phải tranh thủ. Tranh thủ chuyện trò, tranh thủ dạy bảo, nhất là khi con đang ở lứa tuổi teen… thực sự đã đến lúc hai vợ chồng phải nhìn lại để tĩnh tâm, chăm lo con cho kỹ hơn. Con là một tờ giấy trắng, sáng lung linh hay đen tối cũng là bắt đầu từ dạy bảo của bố mẹ. Lo đến nỗi bây chừ đi đâu cũng phải lôi con theo đó, không dám để ở nhà một mình. Cũng may con thương, con hiểu. Hai vợ chồng chị đã phải lao tâm khổ tứ rất nhiều vì bị lừa tiền tỉ trong vụ xây nhà máy và xuất khẩu tôm khô? Đây là thời đoạn bi đát nhất trong thế cuộc tôi. Niềm tin mất, làm ăn bị giật tiền, thẳng bị công an kêu lên điều tra xét hỏi như người có tội. Vì sao kỳ vậy? Lỡ mở nhà hàng, ngưng là chết, sáng 10 giờ phải có mặt ở đây để nấu cơm trưa bán cho khách, vì khách quen ăn món mình nấu. Đón con về chưa được ngủ lại hối hả lo dọn nhà, tối đến phòng trà tới 2, 3 giờ sáng mới về đến nhà… Nhưng cũng còn an ủi là đêm diễn vừa rồi ở Hà Nội, tôi không ngờ được khán giả vỗ tay quá chừng, không cho vô. Tôi đã hát liền một mạch bốn bài, khán giả vỗ tay hát theo, và tôi đã bỏ micro để cùng hát với khán giả. Hát xong, đột ngồi sụp xuống khóc quá đỗi, khán giả cũng khóc theo. Tôi lại có thêm một “bài ca không quên” trong ký ức của mình… Khán giả thương mình thế mà mình bỏ quên, leo theo tôm khô làm gì cho khổ! Tôi tự nói với lòng mình: “Vân ơi, tỉnh lại đi. Trời cho cái nghề Tại sao lại bỏ quên chính mình, hãy trở lại đi…” Rất may là trong những lúc cơ cực nhất vẫn có sự san sẻ của chồng. Nhiều khi thấy thương chồng lắm, và tôi biết anh ấy cũng xót vợ lắm, nhưng đâu có cách nào hơn, phải thay vượt qua những thời khắc khó khăn này thôi. Tôi vẫn tin khi mình sống có tình, luôn trợ giúp mọi người, nhất là các ca sĩ trẻ, sống ngay thẳng, chân thật, không hại ai, thì chuyện gì rồi cũng qua. Nghĩ suy của chị về đồng bạc? Chỉ mong làm sao có đủ tiền cho con ăn học thành người là được rồi. Chắc hai vợ chồng phải ngồi lại tính với nhau để có kế hoạch kỹ hơn cho con cái. Hiện giờ, tôi chỉ ước… như xưa, đứng trên cái bếp của nhà mình, được nấu một bữa ăn thật ngon cho chồng con như bún bò Huế, mắm chưng, cá kho…Thèm nhất là cảm giác bình yên đó, sướng lắm. Một ước mong đơn giản vậy thôi mà cũng khó khôn xiết. Bài: kim yến - ảnh: thu vân
| ||||||||||||||||||||||||
Trang
▼
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét